Tôi yêu Quốc Tuấn vì vùng đất ấy có những con người chân chất, giản dị nhưng tốt bụng vô cùng; những con người mà nếu thấy bạn dắt xe trên đường, họ nhiệt tình gọi lại hỏi han, sửa giúp bạn nếu xe hỏng, phóng đi mua xăng đổ vào bình xe của bạn nếu xe hết xăng. Và nếu chẳng may bạn bối rối vì lỡ quên mang tiền thì họ phẩy tay: “ Ôi, lo gì, lúc nào có thì trả, nếu không có thì thôi!”. Tôi yêu Quốc Tuấn vì vùng đất ấy có những đứa trẻ có lúc còn đầu trần chân đất nhưng đôi mắt luôn sáng lên nét thông minh, lanh lợi; những đứa trẻ đôi lúc không có bữa sáng nhưng luôn đi học đúng giờ. Chúng yêu con chữ, yêu quý thầy cô giáo dạy mình vô cùng bởi hiểu rằng thầy cô đã mang đến một tương lai tươi sáng, giúp ước mơ mình bay cao- bay xa.
Tôi yêu Quốc Tuấn vì nơi ấy có những nét đẹp bình dị. Là con đường tôi đi hàng ngày men theo một con sông, mùa nào nước cũng trong veo và thơm thoảng hương sen. Là cánh đồng lúa đẹp từ khi còn là những cây mạ xinh xinh đến khi lúa trổ đòng, uốn câu rồi chín. Là những ngôi nhà nhỏ nhắn nép mình dưới bóng tre xanh. Là chợ làng họp vào mỗi sớm mai và buổi chiều muộn đầy ắp cá, rau… cây nhà lá vườn tươi xanh mơn mởn; chợ cũng lao xao tiếng trả giá bán mua nhưng tịnh không tranh giành cãi cọ mà cả người bán, người mua trên môi luôn nở nụ cười. Là ngôi chùa làng thơm ngát mùi hoa đại ngay từ cổng vào, mùi trầm thơm phảng phất vương vấn cùng những sơn son thếp vàng cổ kính, bóng sư già hiền hòa giống dáng bà, dáng mẹ xiết bao.
Tôi yêu Quốc Tuấn vì ở đấy có ngôi trường tôi đã gắn bó gần 30 năm, kể từ khi tôi bắt đầu bước chân vào nghề dạy học cho đến nay, đã ngấp nghé tuổi nghỉ hưu. Tôi yêu từng gốc bàng gốc phượng, từng ghế đá bảng đen, từng bục giảng rơi rơi phấn trắng. Và hơn cả, tôi yêu nụ cười các em học sinh, yêu nghề mà tôi đã chọn. Tôi yêu những con người cũng như tôi, đã chọn dạy học là một nghề và đi theo nó suốt cả cuộc đời. Bao đồng nghiệp của tôi, có người đã đi về cõi vĩnh hằng, người đã yên bề cuộc sống nghỉ hưu vui vầy bên con cháu, còn rất nhiều người cũng vẫn như tôi đang dồn tâm huyết cho nghề. Nhưng tôi biết chắc một điều, nếu được chọn lại, họ vẫn sẽ chọn nghề dạy học. Giống như tôi, chẳng bao giờ tôi hối hận vì đã gửi trọn tình yêu cho nghề, cho vùng đất này, vùng đất mang tên Quốc Tuấn.
Tác giả: Nguyễn Thị Thúy- GV Trường Tiểu học Quốc Tuấn