CẢM XÚC THÁNG 11
Những ngày này, lòng tôi lại bồi hồi, xao xuyến nhớ lại những câu thơ ngân nga:
Yêu biết mấy cuộc đời nhà giáo
Rất đơn sơ tập giáo án gối đầu
Viên phấn trắng nâng cuộc đời bay bổng
Mực đỏ chấm bài như máu chảy trong tim
Người thầy giáo như người lái đò
Đưa khách qua sông một mình trở lại
Khách đi rồi khách đi đi mãi
Biết bao giờ trở lại bến đò xưa
Nghề nhà giáo như nghề thợ xây
Xây chân móng xây trụ đời thế kỉ
Mà thiêng liêng cao quý lạ thường!
Tôi bước chân vào ngôi trường tiểu học Quốc Tuấn khi còn đầy bỡ ngỡ, non nớt – ngày tháng đó thật ấn tượng đối với tôi. Có thể giáo viên trẻ như tôi đã để lại những nụ cười đầy bất chợt trên khuôn mặt của đồng nghiệp vì hạn chế kinh nghiệm khi lên lớp.
Chặng đường chưa quá dài nhưng có lẽ trong tôi đầy cảm xúc khi ngày 16/12/2019 tôi lẫm chẫm được chạm tay vào ước mơ bấy lâu. Nhà xa, không có ai quen biết nhờ có sự hỗ trợ từ Nhà trường – các cô chú tìm nhà ở. Những tiết học đầu tiên đôi mắt trẻ thơ còn tròn xoe nhìn tôi, những bài dạy còn chưa trọn vẹn, nhưng những điều ấy đã dần được xóa nhòa bởi có sự dìu dắt của các cô, chú, anh, chị, em đồng nghiệp trong trường.
Trong tôi, đó không phải chỉ là 2 tiếng “đồng nghiệp” mà còn là những NGƯỜI THẦY GIÁO, NGƯỜI CÔ GIÁO chỉ dẫn từng lời như cô giáo Nguyễn Thị Thanh Trà, Văn Thị Thía, để quyết tâm thực hiện các phong trào thi đua không thể không nhắc đến những lời động viên, khích lệ của thầy giáo Đỗ Văn Trọng.
Có lẽ tôi được chạm tới cung bậc đột ngột khi nhận lớp 1 nhưng nhờ sự uốn nắn từng câu, sửa từng chữ đầy tâm huyết của cô giáo Vũ Thị Kim Oanh.
Chắc hẳn câu hỏi này sẽ thật quen tai: “ Cô ơi, cháu chưa biết cách hướng dẫn bài này thế nào cho học sinh dễ hiểu ạ?” chắc hẳn là câu hỏi quen thuộc tôi luôn tìm kiếm sự giúp đỡ của cô giáo Nguyễn Thị Thúy Hằng, Phạm Thị Hồng Thắm tìm lời giải đáp kịp thời để bắt nhịp với mỗi . Sự góp mặt của cô giáo Lương Thị Vân Anh đã giúp cô trò khối một phần nào đỡ vật vả hơn trong công nghệ thông tin.
Hướng dẫn cách ghi sổ, sửa từng cử chỉ hành động, ngữ điệu, nét mặt đó là sự nhiệt tình của cô giáo Phạm Thị Duyên – người chị cả của khối 4. Sự góp ý chân thành từ cô giáo Nguyễn Thị Thúy, Vũ Việt Phương – những cây đa cây đề của tổ 4, 5 và các thầy cô giáo trong nhà trường mà trong các tiết dạy của tôi cũng đã dần khắc phục nhược điểm.
Nhìn các thế hệ học trò đã từng lớn lên trong vòng tay của người mẹ thứ hai chững chạc bước lên ngôi trường cấp hai trái tim tôi cũng như các em cảm thấy biết ơn sự cống hiến của thầy cô giáo. Ngày 20/11 các em trở về trường những đôi mắt bỡ ngỡ, non nớt, ướt mi ấy giờ đây đã trở nên tinh nghịch, vui tươi, nhí nhảnh, mạnh dạn tới lại gần nở nụ cười thật tươi giành những lời chúc tốt đẹp nhất đến người lái đò năm xưa.
Trong tôi rộn ràng lên cảm xúc đó, mong ước được học hỏi những thầy, cô giáo cách truyền lửa, nung cho những chú chim non nớt ấy sải cánh bay thật cao thật xa. Là giáo viên trẻ tôi khao khát được học hỏi từ thầy cô giáo những điều bình dị nhưng chân quý. Tuy đơn sơ nhưng rất lạ thường, giản dị mà cao quý.
Một lần nữa, tôi xin gửi lời tri ân sâu sắc tới thầy cô giáo trường Tiểu học Quốc Tuấn đã nuôi dưỡng, thúc đẩy, vẽ thêm những bông hoa hướng dương tươi đẹp, tràn đầy sức sống cho đời.
Tôi xin chân thành cảm ơn!