Cô giáo- Người mẹ hiền thứ hai
Ôi, cao quý nghiệp trồng người ấy
Cả cuộc đời chèo lái đẩy đò Nhân
Trái tim luôn tỏa sắc ngần
Cô – Thầy mang Nghĩa, mang Ân...tặng đời!
Cô Hương kính yêu của em!
Em là một học sinh của cô 3 năm về trước đây cô. Năm nay em đã lên lớp 4 rồi cô. Không biết cô còn nhớ đến em không, nhưng còn em không bao giờ quên được hình ảnh của cô trong ngày đầu tiên chập chững bước tới trường với bao điều mới lạ. Cô đứng đó tươi cười, hiền dịu đón chúng em vào lớp. Ôi! ngày ấy than thường đói với em biết nhường nào!.
Cô ơi! Cũng sắp đến ngày 20/11- Ngày Nhà giáo Việt Nam- Ngày mà chúng em có dịp bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc của học sinh tới các thầy, cô giáo. Qua bài viết này em muốn gửi tới cô- Người mẹ hiền thứ 2 của em lời kính chúc sức khỏe. Chúc cô và gia đình luôn mạnh khỏe, vui vẻ, hạnh phúc. Đặc biệt em xin kính chúc cô luôn thành công trong sự nghiệp trồng người.
Cô yêu quý! Mỗi năm một lớp em càng thấu hiểu được công lao vất vả của cô dành cho chúng em. cái tuổi còn bỡ ngỡ, non nớt, nga ngác, rụt rè nhưng có cô em và các bạn luôn được che chở, dạy bảo để làm người. Những việc không tên chồng chất trên đôi vai gầy của cô: Nào sách, nào vở, nào mực. bút, phấn... Những cái bắt tay âu yếm kiên nhẫn đầu đời giúp em tự tin, hạnh phúc khi viết thành công con chữ, tính tốt các phép tính cộng trừ đơn giản nhưng đối với những học sinh lớp 1 là cả một công trình vĩ đại. Hay đột nhiên trong giờ học sực lên mùi hôi: Ôi có bạn tè ra quần... không hề tức giận cô lặng lẽ dẫn học sinh đi thay, đi giặt âm thầm, cần mẫn như mẹ hiền của chúng em ở nhà. Và em cũng còn nhớ rất rõ dáng người cô mảnh mai nghiêng nghiêng trên chồng vở cao ngất. khuôn mặt đăm chiêu nhưng vẫn toắt lên sự trìu mến, gần gũi lạ thường với nước da trắng hồng, nụ cười tươi tắn. Bàn tay thoăn thoắt trên những trang vở non nớt.
Đặc biệt em không bao giờ phai nhạt đi trong tâm trí ngày đầu tiên tới trường. Rời vòng tay mẹ là bàn tay cô đón em vào ngôi nhà 1C thân yêu. Em như con chim non đứng trên bờ tổ nhìn quãng trời rộng bao la, cánh chim muốn bay cao nhưng còn e sợ, rụt rè. Cô là người đã chắp thêm cho em đôi cánh sức mạnh để bay lên từ đó. So với các bạn cùng lớp em lớn hơn và còn hơi mập nữa, thường bị gọi là “Như mập” – em tủi thân, tụ ti lắm chứ, nhưng cũng chính cô giúp em hiểu: Cuộc đời công bằng lắm không lấy đi hết của ai và cũng không cho ai tất cả mà chúng ta cần phải tự tin, tự phấn đấu và đối diện với thực tế để vượt lên tất cả... nên em đã tự tin và luôn khẳng định mình trước lớp, trước mọi người. Không chỉ riêng em mà cả các bạn lớp 1C luôn được cô chăm sóc ngay từ buổi đầu tới trường. Cô ân cần dạy chúng em tập viết, tập đọc những con chữ A, Ă, Â... đầu tiên. Cô kiên nhãn, cần mẫn sửa từ tư thế ngồi cho chuẩn không ảnh hưởng đến cột sống. Từng tư thế cầm bút sao cho chuẩn để viết chữ cho đẹp và không bị mỏi tay.... Ôi công lao của cô thật to lớn như trời bể. Điều đó làm chúng em luôn nhắc nhở nhau phải cố gắng thật nhiều để luôn là con ngoan trò giỏi, lớp tốt để đền đáp công ơn ấy của cô.
Cô ơi! Bấy nhiêu lời em muốn gửi tới cô- Cô giáo cũ của em. Em muốn nói nhiều điều lắm cô ạ, nhưng có lẽ vẫn còn chút “dư âm bẩm sinh” hơi nhút nhát của em mà em không nói trực tiếp cùng cô được. Cảm ơn ban tổ chức có chương trinhg: bài dự thi về mái trường và thầy/cô giáo em mới có cơ hội bộc bạch lòng mình. Em không mong viết để giành gải hay để thi đua mà em mong cô của em đọc được những dòng bộc bạch từ đáy lòng của em – học trò cũ của cô và để cô biết nữa là em luôn nhớ về cô.
Kính yêu cô nhiều lắm!
Học trò cũ của cô: Trần Gia Như – Lớp 4C